Lật lại hồ sơ vụ án mà rất nhiều điều tra viên nagfy đó đã luôn thắc mắc & tìm hiểu về vụ án tiệm vàng kim sinh năm 1999 hiện lên chân dung kẻ giết người khiến dư luận bàng hoàng trong một thời gian dài.
vụ án tiệm vàng kim sinh năm 1999
Hồ sơ vụ án kim sinh 1999
Ngôi nhà số 48 xây 6 tầng kiên cố nằm trên con phố Tây Sơn (Đống Đa, Hà Nội) từng là nơi xảy ra vụ thảm sát chưa từng thấy trong lịch sử chống tội phạm ở Hà Nội. Đã hơn 11 năm trôi qua, kẻ thủ ác Nguyễn Minh Châu (Chiêm Hóa, Tuyên Quang) giờ đã phải nằm sâu dưới đất nhưng nhiều người dân thủ đô vẫn chưa quên được kẻ đã sát hại cả gia đình ông chủ tiệm vàng Kim Sinh.
Ngày 17/7/1999, Châu bắt xe khách về Hà Nội, mang theo chiếc cặp đựng một số tư trang. Khi về bến xe, Châu đi mua một con dao nhọn, đến quán nước đối diện nhà ông Sinh để thăm dò tình hình. Khoảng 20h30, thấy tiệm vàng nghỉ bán hàng, Châu đến gặp ông chủ tiệm chào hỏi. Nhận ra người quen, ông Sinh mời vào nhà hỏi “tối nay mày ngủ ở đâu”. Châu xin tá túc lại nhà ông Sinh và được gia chủ đồng ý cho ngủ cùng với người con trai bị bệnh tâm thần.
Đến đêm, Châu lén ra ngoài quan sát, thấy mọi người trong nhà ông Sinh đã ngủ say, anh ta lấy con dao rồi rón rén đến giường anh Thức (con trai chủ nhà), tay trái hắn bịt chặt mồm rồi miết một đường rất mạnh ngang cổ…
Thấy tiếng động mạnh, ông Sinh thức dậy hỏi nhưng Châu bảo do anh Thức ngủ mê. Ông Sinh đi tiếp vào phòng anh Tảo. Lúc này Châu bất ngờ nhảy ra, đâm một nhát vào người ông Sinh nhưng bị trượt. Ông Sinh kêu cứu liền bị Châu tiếp tục chém liên tiếp vào người.
Bà Tịch (vợ ông Sinh) nghe tiếng kêu tỉnh dậy cũng xông vào giằng co với tên cướp và bị ngã sấp xuống nền cửa. Châu cầm dao lao vào sát hại bà Tịch. Thấy tiếng ồn ào, anh Tảo thức dậy, nhìn thấy Châu đâm chém bố mẹ mình nhưng do bị tâm thần nên anh này vẫn ngồi trên giường, miệng lẩm nhẩm “đâm chết chúng nó đi…”.
Biết Tảo vô hại, Châu tìm chìa khóa két sắt, cậy phá tủ kính vơ vét tất cả vàng, nhẫn, dây chuyền, hoa tai, vòng đeo tay và các loại lắc. Nhưng sau đó, anh ta cầm dao nhọn tiếp tục đến chỗ anh Tảo đang ngồi trên giường, vung nhát dao…
Gây án xong, Châu cầm dao đi vào nhà vệ sinh rửa sạch máu và vứt dao vào trong chiếc xô nhựa màu đỏ để trong nhà tắm, rồi tắm rửa. Sau đó, anh ta mở khóa cửa rồi bỏ trốn.
Chi tiết 03 phần của vụ án theo lời kế của các chiến sĩ công an
Ngày ấy tôi là phóng viên duy nhất bám theo được vụ án từ đầu đến cuối. Cũng chẳng phải là do Công an Hà Nội ưu tiên ưu đãi gì mà chính là hồi đó phương tiện còn thiếu thốn cho nên tôi đã lấy xe ôtô của cơ quan chở anh em trinh sát đi lùng bắt kẻ thủ ác. Đúng là “dịp may” hiếm có.
Chi tiết nội dung bức thư tủ tù vụ án tiệm vàng Kim Sinh
Hà Nội ngày 21/3/2000
Em yêu quý! Các con thương nhớ!
Đêm nay anh về thăm em cùng các con qua trang giấy nhỏ và cây bút giữa đêm trường qua nhiều đêm mất ngủ vì nhớ và thương em và các con nhiều.
Em thân yêu! Giờ này chắc em cũng thao thức không ngủ được phải không em?! Hãy tha lỗi cho anh em nhé. Anh không biết nói gì nhiều trong lúc đau khổ này, anh chỉ cầu mong sao cho em và các con luôn mạnh khỏe và làm ăn luôn gặp may mắn trong cuộc sống là anh vơi đi nỗi buồn mà! Đầu thư anh chúc em và các con luôn bằng an trong Chúa và Đức mẹ, em nhé! Qua em cho anh gửi lời hỏi thăm sức khỏe của bố mẹ cùng anh em con cháu trong toàn gia quyến nội ngoại và tất cả anh em bạn bè hàng xóm với nhé!
Định ơi! Em biết không trái tim anh hàng ngày như muốn rỉ máu bởi nỗi nhớ em và hai con cùng gia đình. Anh không có thời gian và không có cơ hội để rút kinh nghiệm nữa rồi. Bây giờ ngày đêm anh chỉ âm thầm cầu nguyện cho mẹ con em và gia quyến luôn được Đức mẹ và Chúa trời ban cho sự bằng yên trong cuộc sống, làm ăn gặp may mắn, các con học tập tiến bộ, vươn lên để vượt qua mọi thử thách mà Chúa đặt ra để thử lòng mọi người ở thế gian này.
Cũng như em và các con, anh luôn nghĩ đây là những ngày Chúa đã sắp đến nên mọi sự khó càng ngày càng nhiều, em biết không? Em và các con cố gắng vượt qua nhé! Đừng oán trách anh em nhé! Anh đã làm cho mẹ con em phải điêu đứng khổ sở thế này, anh ân hận lắm nhưng tất cả đều đã quá muộn, bây giờ anh phải chấp nhận định mệnh đau lòng, mong sao Chúa mau cho anh về với Chúa, với tổ tiên để mẹ con em yên tâm mà làm ăn chứ cứ kéo dài thế này anh thấy em và các con cùng mọi người quá vất vả vì anh rồi! Không biết hàng tháng em có làm được đủ tiền để thăm nuôi anh không?
… Tất cả là tại nơi anh tất cả, em không có lỗi gì đâu! Em cứ tin là khi ra đi anh mang theo tất cả những suy nghĩ tốt về em, cho dù thế nào đi nữa thì em vẫn là người chịu mọi thua thiệt và đã hy sinh tất cả cho anh mà. Chỉ có anh mới đáng cho em hờn trách thôi.
Chúng mình lấy nhau đã 15 năm. Nếu tính từ lúc quen và yêu nhau thì đã 20 năm. Hai mươi năm qua, anh được em lúc nào cũng dành cho anh tình cảm và sẵn sàng hy sinh vì anh mà! Em ơi, trước lúc ra đi, anh mong em hiểu rằng, suốt thời gian 20 năm qua, mặc dù anh chơi bời trác táng, sa đọa là thế nhưng tình yêu anh đã dành cho em trọn vẹn, anh nói thật lòng đấy, lúc nào anh cũng nghĩ tốt cho em, mong em hiểu anh nhiều nhé!
Bây giờ với anh tất cả đã là quá khứ, dĩ vãng đã tan vào hư vô, song điều mong muốn cuối cùng của anh là em và các con luôn mạnh khỏe, thông minh để vượt qua mọi thử thách và cám dỗ của ma quỷ. Vì thế gian đầy những sự cám dỗ mà nếu con người ta không có bản lĩnh vượt qua mà để sa ngã thì tất nhiên phải trả giá. Hãy tránh xa các sự cám dỗ vật chất và tình cảm tầm thường, em phải xác định được đâu là người và đâu là quỷ. Cũng một con người nhưng có thể khi nó muốn cám dỗ mình thì chính là lúc nó mang suy nghĩ của con quỷ. Anh nói vậy em hiểu không? Mình phải đánh thức nó để nó sống đúng là con người chứ nếu mình nghe theo sự cám dỗ của nó tức là mình đã bị quỷ ám, và em biết không?
…Hãy cố gắng đứng vững trong quãng đời còn lại, hãy vì các con vì tương lai mà vươn lên bỏ qua mọi mặc cảm của chung quanh mình để chứng minh cho mình, hãy gắng lên em nhé…
Trong bức thư cuối cùng, trước khi ra pháp trường trả giá cho tội lỗi của mình, Nguyễn Minh Châu đã dặn dò các con:
…Hai con yêu quý của bố! Hãy cố gắng đứng vững bằng chính đôi chân của mình. Hãy tha lỗi cho bố và cầu nguyện nhiều cho bố bởi lúc này bố không cầu nguyện nổi một mình nữa rồi, đầu óc như cứ muốn bung ra, không tập trung nổi nữa. Một lần nữa chúc ba mẹ con luôn mạnh khỏe, làm ăn gặp nhiều may mắn, các con học hành tiến bộ cho bố mừng! Cho anh gửi lời thăm hỏi hết mọi người trong gia đình nội ngoại và tất cả bà con hàng xóm và bạn bè gần xa em nhé!
Vĩnh biệt em và các con!
Người chồng đau khổ của em!
Người cha tội lỗi của các con!
T/b: Nếu tháng sau xuống không gặp anh thì đừng gửi quà nữa nhé…
Phần I: Người biến thành… sói?
Đêm 17/7/1999, tại một chiếu bạc ở thị trấn Chiêm Hóa, tỉnh Tuyên Quang. Gã mệt mỏi đứng dậy sau khi đã vét đến đồng tiền cuối cùng rồi lảo đảo ra về. Chủ xới bạc chạy theo dúi cho gã 10 nghìn và bảo: “Này cầm lấy mà đi xe ôm, mày nhớ từ giờ đến cuối tuần phải trả anh số tiền vay đấy nhé”. Gã hỏi lại như một kẻ ngủ mê: “Em vay anh bao nhiêu rồi nhỉ?”. Gã chủ xới bạc cười nhăn nhở: “Có mấy đâu, hơn 20 triệu”. Nghe con số hơn 20 triệu, gã giật bắn người, bởi con số thật là khủng khiếp. Về nhà, cả đêm gã trằn trọc không ngủ được vì không biết kiếm đâu ra số tiền ấy bây giờ.
Gã sinh ra trong một gia đình nghèo nhưng đông con. Nhà có 9 anh em, gã là thứ tư và được coi là đẹp trai nhất nhà. Mà cũng chính vì đẹp trai cho nên tuổi trẻ của gã cũng đã vương vấn mối tình với nhiều cô gái. Gã lấy vợ khá sớm, năm 21 tuổi và cũng đã có với nhau 3 mặt con. Vợ gã là một người làm ăn chân chỉ hạt bột và cam chịu. Gã đã trải qua nhiều nghề từ đào đãi vàng, công nhân, rồi cũng có một thời gã buôn vàng cốm. Gã mua vàng cốm ở các lò đào đãi vàng ở Tuyên Quang rồi mang lên Hà Nội cho các hiệu vàng. Buôn vàng cốm cũng có lãi, nhưng khốn khổ cho đời gã, được đồng nào gã nướng sạch vào chiếu bạc hết đồng nấy.
Không chỉ nổi danh là một con bạc luôn khát nước ở đất Chiêm Hóa, gã còn về tận Nam Định, Hà Nam đánh bạc. Nhưng không chỉ cờ bạc, gã lại còn dính vào hút sách nữa, cho nên bao nhiêu của nả tích cóp được đều lần lượt đội nón ra đi… Ngôi nhà của gã nằm cạnh bờ sông Lô tuy đất rộng, nhà to nhưng cũng rất xuềnh xoàng. Người ta bảo nếu gã không nghiện ngập, cờ bạc, thì đã trở thành một đại gia có máu mặt ở thị trấn Chiêm Hóa. Năm 1999, gã 39 tuổi, nhưng cũng đã “kịp” ghi vào lý lịch của mình một tiền án về tội đánh bạc và một tiền sự về tội nghiện hút.
Nằm nghĩ mãi, không biết làm thế nào để kiếm ra được tiền, bỗng dưng gã nghĩ đến một gia đình. Đó là ông Phạm Công Sinh, chủ hiệu vàng Kim Sinh ở 48 phố Tây Sơn, quận Đống Đa, Hà Nội. Sở dĩ gã nhớ đến nhà ông Sinh là bởi vì trước đây trong thời kỳ buôn bán vàng cốm gã đã nhiều lần mang vàng đến đây bán và được ông bà Sinh cho ngủ qua đêm tại nhà. Nhà ông Sinh thì gã biết quá rõ, ngoài ông bà ra thì còn có một người phục vụ tên là Lục Thị Nghĩa quê ở Thanh Hóa, hằng ngày đến giúp việc theo giờ.
Thật ra thì chị Nghĩa không phải là giúp việc cho nhà ông Sinh mà là giúp việc cho nhà anh Phạm Công Tấn, con trai ông Sinh ở số nhà 68 cùng phố. Ông bà Sinh đều tuổi đã ngoài bảy chục là người hiền lành, sống nhân đức, được bà con quý mến, vậy mà chẳng hiểu sao có được 3 người con thì 2 người lại bị bệnh tâm thần, một người tên là Tảo, một người tên là Thức. Tảo thì bị tâm thần nặng gần như là không biết gì, suốt ngày chỉ ngồi cười ngây ngô, còn Thức thì bị nhẹ hơn. Cả hai người đều phải dùng thuốc ngủ thường xuyên vì nếu thiếu thuốc, họ không ngủ được.
Nghĩ đến nhà ông Sinh, gã bỗng nảy ra ý định phải về đó kiếm tiền… và đêm hôm đấy gã gần như thức trắng đêm để vạch ra kế hoạch. Thế là sáng hôm sau, 7h sáng, ngày 18/7 gã đi ôtô khách xuống Hà Nội. Thấy chồng sắp xếp quần áo, vợ gã hỏi: “Mình đi đâu đấy?”. Gã nói gọn lỏn: “Tôi đi xuống Nam Định có việc”. Biết tính chồng, chị Định, vợ gã cũng chẳng hỏi thêm làm gì.
Khi đi Hà Nội, gã đem theo một cái cặp trong đó có 1 áo mưa, 1 quần dài, 3 chiếc áo và 700 ngàn. Đến khoảng nửa buổi chiều thì xe về đến bến Kim Mã, Hà Nội, gã xuống thuê xe ôm đi ra chợ Hôm – Đức Viên, gã vào một cửa hàng bán dao, cuốc, xẻng ở ki-ốt số 15 ở chợ Hôm mua 1 con dao nhọn, loại dao Thái Lan 25 ngàn đồng, bỏ vào chiếc cặp mang theo. Rồi sau đó, gã thuê xe ôm đi tới ngã tư Ô Chợ Dừa.
Đến ngã tư, gã xuống xe lững thững đi vào một quán phở và gọi một bát phở bò chín. Ăn xong, gã đi đến một quán nước chè đối diện với nhà ông Sinh… Gã uống nước chè và hút thuốc lào vặt chờ trời tối. Đến khoảng 20h30, khi thấy hiệu vàng Kim Sinh đã nghỉ bán hàng, gã lững thững đi vào nhà ông Sinh. Ông Sinh đang ngồi một mình ngoài cửa nhà, gã đến và chào ông. Nhận ra người quen, ông Sinh hỏi: “Ơ thằng cháu, sao lâu lắm không thấy mày xuống?”. Gã bảo: “Vâng, cháu có việc đi Nam Định nên tranh thủ rẽ qua đây thăm hai bác”.
Ông Sinh vồn vã mời gã vào nhà. Bà vợ ông Sinh tên là Tịch, thấy gã thì cũng xuống đón tiếp niềm nở và hỏi chuyện làm ăn. Chuyện trò được một hồi, ông Sinh hỏi: “Này, tối nay cháu ngủ ở đâu?”. Gã nói: “Cháu cũng chưa biết ngủ ở đâu, nhưng mà mai cháu về quê rồi, thôi bác cho cháu ngủ lại đây nhé”. Ông Sinh gật đầu: “Được thôi, thế thì tối nay mày ngủ với thằng Thức”.
Đến hơn 21h, Phạm Ngọc Toản cháu nội của ông Sinh đến chơi. Toản đứng cạnh gã, gã lấy thuốc lá ra mời anh Toản, nhưng Toản không hút và Toản đi ra ngoài cửa rồi hỏi: “Ai ở trong nhà đấy ông?”. Ông Sinh nói: “Ôi, nó là bạn của chú Thức đấy”. Khoảng gần 22h thì chị Lục Thị Nghĩa và anh Toản đi ra khỏi nhà, ông Sinh ra kéo cửa sắt và khóa cửa nhà lại rồi đi lấy thuốc ngủ cho hai người con bị bệnh tâm thần của mình là Thức và Tảo uống.
Gã nằm ở một chiếc giường con cùng phòng với Thức và xem tivi. Được một lúc, bà vợ ông Sinh mang thuốc ngủ vào cho Thức và Tảo uống. Bà bảo gã: “Thôi, anh ngủ sớm đi để mai còn về, với lại để cho thằng Thức nó còn ngủ, chứ có tiếng tivi nó không ngủ được đâu”.
Mặc dù hôm đó đi rất mệt, nhưng lúc này thần kinh của gã căng như dây đàn, gã không thể nào chợp mắt được dù chỉ là một phút. Gã nằm bên cạnh anh Thức và lắng nghe từng nhịp thở của anh và cứ 15 phút gã lại nghe tiếng chuông đồng hồ quả lắc gõ thánh thót, gã đếm từng lần chuông và đến khoảng 3h sáng ngày 19 thì gã ngồi dậy.
Gã len lén đi ra ngoài quan sát thấy mọi người trong nhà ông Sinh đã ngủ say, gã nhẹ nhàng mở chiếc cặp đen, lấy ra con dao Thái Lan rồi rón rén đến giường anh Thức đang nằm ngủ, tay trái hắn bịt chặt mồm anh Thức, chân phải đè lên bụng anh Thức đồng thời tay phải cầm dao và hắn miết một đường rất mạnh ngang cổ anh Thức, nhát dao hiểm ác này cắt đứt thực quản, khí quản và bó mạch cảnh bên trái. Anh Thức giãy chết, đập mạnh chân xuống giường các tia máu từ vết cắt phun ra gã liền vồ lấy chiếc vỏ chăn hoa ở bên cạnh trùm lên mặt anh để thấm máu. Chỉ 1 phút sau là anh Thức không còn động cựa.
Ông Sinh nghe tiếng động do anh Thức đập chân xuống giường nên đã thức dậy đi đến phòng, đứng ngoài cửa hỏi: “Cái gì đấy mà đập mạnh thế?”. Gã nói với ông: “Ôi thằng Thức nó ngủ mê ông ạ, khiếp thằng mê nói linh tinh quá”. Ông Sinh nhìn vào giường, nhưng do điện tắt, mắt ông lại kém cho nên ông chẳng thấy gì. Ông đi tiếp vào gian phòng thứ ba tiếp giáp với khu bếp và nhà vệ sinh, đến giường anh Tảo đang nằm ngủ, ông bật điện lên thấy anh Tảo đang nằm ngủ ngon lành, ông đi ra.
Thấy ánh điện từ gian phòng anh Tảo hắt ra, gã sợ ông Sinh phát hiện được cho nên chờ ông đi đến sát giường anh Thức thì gã bất ngờ nhảy ra, tay phải cầm dao nhọn đâm một nhát vào người ông Sinh nhưng bị trượt, ông Sinh dùng tay giằng lấy con dao, tay ông cầm phần thân và lưỡi dao giằng co với gã, ông Sinh kêu: “Ối giời ơi nó giết tôi”, rồi đi giật lùi về phía khu bếp và nhà vệ sinh. Lúc này gã như một con sói, gã xông tới áp sát người vào người ông Sinh, gã đâm và chém liên tiếp vào người ông.
Trong khi gã đang vật lộn với ông Sinh thì bà Tịch tỉnh dậy cũng xông vào giằng co với gã. Do bị thương nặng, ông Sinh ngã gục ngay xuống trước cửa khu bếp và nhà vệ sinh còn bà Tịch túm được tay dao của gã và giằng được ra, nhưng do bị mất đà nên bà ngã xấp xuống nền cửa. Gã dùng đầu gối trái tỳ lên lưng bà Tịch, dùng tay phải gỡ lấy con dao từ tay bà Tịch rồi cầm dao đứng dậy thì gã thấy bà ngồi dậy.
Gã vằn mắt lên, dùng chân đạp vào mặt bà Tịch làm bà ngã ngửa rồi hệt như động tác đã làm với Thức, gã giết bà Tịch. Lúc này, khi thấy bà Tịch nằm yên không động cựa thì gã mới phát hiện ra bàn tay của gã bị chảy máu. Hóa ra, trong lúc giằng co với bà Tịch gã đã nắm phải lưỡi dao cho nên phần gan bàn tay trái giữa ngón cái và ngón trỏ bị rách.
Nghe thấy tiếng động mạnh, anh Tảo đã thức dậy và nhìn thấy cảnh gã đâm chém bố mẹ mình. Nhưng là người bị tâm thần nặng nên anh vẫn ngồi trên giường, miệng lẩm nhẩm “đâm chết chúng nó đi… đâm chết chúng nó đi”. Gã thừa biết anh Tảo là người vô hại cho nên gã không giết anh Tảo ngay mà đi lục soát tìm chìa khóa. Tìm được chìa khóa cửa ra vào gồm 2 chìa, một chiếc để trong ngăn kéo ở tủ đứng kê ở chỗ sập gụ, gã cất chìa khóa vào túi quần đùi đang mặc trên người rồi tiếp tục tìm chìa khóa két sắt. Khi tìm thấy chùm chìa khóa của 2 két sắt treo ở mắc áo gian phòng thứ hai, gã quay vào phòng Tảo, thì lại không thấy Tảo đâu. Gã gọi anh Tảo. Nghe tiếng gọi anh Tảo từ trên gác xép đi xuống, nói lẩm bẩm: “Tao vừa trốn”. Gã chỉ vào xác ông Sinh và bà Tịch nói với Tảo: “Mày ngồi đây trông bọn này rồi tao cho tiền”. Anh Tảo đờ đẫn nhìn rồi gật đầu!
Sau đó, gã đi ra mở 2 két sắt để ở gian nhà ngoài, nhưng không mở được vì cả 2 két sắt còn có khóa số. Gã để nguyên chìa khóa ở ổ khóa bên trái rồi lấy kéo sắt để ở bàn dụng cụ làm vàng, gã cậy phá tủ kính trưng bày vàng, ở ngăn phía trên rồi gã vơ vét tất cả vàng, nhẫn, dây chuyền, hoa tai, vòng đeo tay và các loại lắc rồi gã tiếp tục lục soát các ngăn ở bên dưới tủ trưng bày vàng tây, vàng ta kề sát cửa bên ngoài nhưng không thấy gì, gã lại đi lục soát tất cả các tủ khác. Khi thấy một chiếc hòm sắt nhỏ có khóa, gã dùng búa đinh, kéo sắt đập phá hòm sắt xem bên trong đựng gì, hóa ra bên trong đựng đồ trang sức của bà Tịch, gã lấy được 1 dây chuyền, 1 lắc đeo tay bằng vàng ta nặng khoảng 1 lượng, sợi dây chuyền khoảng hơn 2 lượng, rồi hoa tai, nhẫn, mặt đá và cả 1 chiếc đồng hồ Seiko. Toàn bộ số vàng lấy được gã cho vào chiếc cặp đem theo, còn chiếc hòm sắt, chiếc búa đinh và chiếc kéo hắn để lại ở gian phòng thứ hai.
Sau khi đã cướp được số tài sản, gã cầm dao nhọn, vẫn là con dao đã giết hại 3 người đến chỗ anh Tảo đang ngồi trên giường… Thấy gã cầm dao, anh Tảo hoảng sợ, hai tay ôm lấy đầu, gã đứng phía sau đâm một nhát vào hõm vai bên phải rồi gã điên cuồng đâm tiếp 8 nhát nữa vào má, vào tai, vào gáy, vào cổ anh Tảo. Khi anh Tảo bị đâm nhát dao thứ nhất thì anh ngẩng đầu lên nói “tôi vẫn trông cho anh đấy chứ” rồi gục xuống giường chết ngay tại chỗ. Giết anh Tảo xong, gã cầm dao đi vào nhà vệ sinh rửa máu dính ở dao và vứt dao vào trong chiếc xô nhựa màu đỏ để trong nhà tắm.
Sau đó gã bình thản tắm rửa, giặt chiếc quần đùi đen có dính máu xong rồi lại mặc tiếp. Gã mang tất cả mọi thứ để vào gian phòng rồi mặc quần áo dài, xách cặp đi ra cửa dùng chìa khóa cửa sắt mà gã lấy từ trước để trong túi quần đùi gã mặc trên người, gã mở 2 chiếc khóa, rồi đi ra ngoài, dùng dây xích vòng 2 cánh cửa bên trong lại và khép cửa lại rồi gã đi bộ đến cổng Bệnh viện Đống Đa, lúc này vào khoảng 5h sáng. Thấy một người xe ôm đang đứng chờ khách trong cơn ngái ngủ, gã bảo ông chở ra bến xe phía Nam…